Ai trồng cây cũng muốn cây trồng ra hoa kết trái, Ai nuôi con cũng muốn con lớn lên khoẻ mạnh và thành công trong cuộc sống. 10 năm trồng cây, 100 trồng người, trồng cây bón phân tưới nước, trồng người không phải chỉ nuôi dưỡng mà còn có yếu tố dạy dỗ, yếu tố “thành nhân” lệ thuộc vào chính con người đó.
Một phân đoạn Kinh Thánh nhỏ trong Thư tín Hê-bơ-rơ là thư tín được viết cho người Do Thái và cũng là lời cảnh báo cho Cơ đốc nhân ngày nay, mặc dù chỉ có 4 câu nhưng lại chứa đựng giá trị cốt lõi của việc tăng trưởng. Cơ đốc nhân cũng có một thước đo có giá trị về mặt thuộc linh. (“cơ đốc nhân” là thuộc về Chúa Jesus, trở nên giống Chúa Jesus) “khôn ngoan càng thêm, thân hình càng lớn càng đẹp lòng Đức Chúa Trời và người ta”
Khi soi mình trong Kinh Thánh và ở trong lời Ngài thì văn hoá độc hại (từ mạng xã hội hay giá trị sống lệch lạc) sẽ được kiểm soát
Hê-bơ-rơ 5:11-14 (Cảnh cáo sự lười biếng đạo lý)
11 Chúng tôi có nhiều điều cần nói về vấn đề nầy nhưng rất khó giải thích, vì anh em đã trở nên chậm hiểu (1).
12 Đáng lẽ, bây giờ anh em phải làm thầy rồi; thế mà anh em vẫn cần người ta dạy những điều sơ học của lời Đức Chúa Trời cho anh em. Anh em vẫn còn phải uống sữa thay vì dùng thức ăn đặc (2).
13 Ai chỉ uống sữa thì chưa hiểu đạo công chính, vì còn thơ ấu.
14 Nhưng thức ăn đặc dành cho người trưởng thành, là cho những người nhờ thực hành mà luyện tập (3) khả năng phân biệt điều lành và điều dữ.
Trong cuộc sống bận rộn ngày nay, khi gặp vấn đề nào đó, chúng ta không có thời gian, kiên nhẫn tìm ra mấu chốt vấn đề mà giải quyết, thay vào đó, não sẽ phát ra tín hiệu mà nó thu nhận trước đó để giải quyết vấn đề.
“bạn là ai” sẽ quyết định cách “bạn làm gì”
Tốt nhất, hãy để cho cái nhìn đạo đức theo quy chuẩn Kinh Thánh định hình, uốn nắn mọi khía cạnh trong đời sống cơ đốc nhân.
1. Trở nên chậm hiểu
Heboro 5, là một mạch văn nói về Chức Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm của Đấng Christ - được liên kết với hình ảnh Mên-chi-xê-đéc trong Cựu Ước, đột nhiên mạch văn bị dừng lại, và chuyển hướng sang mạch văn khác
- Người Hê-bơ-rơ bị khiển trách vì chưa trưởng thành về mặt tâm linh. Vẫn còn giống như trẻ con, chưa ăn được thức ăn đặc.
- Điều này khiến cho thông tin mà trước giả muốn truyền đạt trở nên khó hiểu. mạch văn thể hiện sự thất vọng họ anh em trở nên "chậm hiểu", vì sự lười biếng học biết đạo lý.
Thuật ngữ Hy Lạp “nōthroi” lười biếng hoặc trì trệ. Lời cảnh báo này không phải nói cơ đốc nhân Không kém thông minh / không có khả năng hiểu biết, nhưng là sự lơ là trong đức tin. Trước tác giả nói “trở nên chậm hiểu” Điều này đã được cảnh báo ở (2:1-4), phải "chú ý kỹ hơn" những điều mình đã nghe, kẻo bị trôi lạc. Nếu Nghe và Làm theo thì sẽ không có lời cảnh báo tiếp diễn ở phần cuối đoạn 5. Con người thường bị rơi vào tình trạng “Biết thì nhiều nhưng thực hiện thì chẳng bao nhiêu”
Chỉ muốn thấy kết quả, nhưng lại bỏ qua tiến trình
(Biết rằng tập thể dục là có sức khoẻ, đọc nhiều sách sẽ có thêm kiến thức, nhưng vẫn bào chữa rằng không có thời gian. Không có một cơ thể cường tráng nào mà không trải qua quá trình tập luyện, cũng không có kiến thức nào tự có mà không cần rèn luyện)
Chính sự chậm hiểu này có nguy cơ dẫn đến bội đạo. Hê-bơ-rơ 6:4-6 “chúng ta đã được soi sáng, từng nếm sự ban tặng từ trời, dự phần về Đức Thánh Linh, nếm sự tốt đẹp của Đức Chúa Trời, và quyền năng của Ngài trên đời sống mình, nhưng vẫn vấp ngã. bởi vì chúng ta chỉ có nhận mà chưa hành động “đáp ứng”
“vấp ngã” (6:6) động từ ở thể quá khứ, nhưng ở dạng bất định, kéo dài đến tương lai - “đã và đang còn”
Có thể quá khứ đã từng vấp ngã, cuộc sống lại giăng bẫy, chúng ta lại bế tắc, thậm chí sẵn sàng chịu thua mưu kế ma quỷ.
Dưới “áp lực cuộc sống” chúng ta không còn thời gian để lắng nghe lời Chúa với một cách nghiêm túc, chúng ta bắt đầu lơ là với lẽ đạo của Chúa mà thoả hiệp với thế gian nhiều hơn. Lúc này vùng màu xám nguy hiểm sẽ dần mở rộng (vẫn là Cơ đốc nhân nhưng bội đạo trong suy nghĩ - “hâm hẩm” không nóng không lạnh)
Khi cái nhìn thực tế của thế gian lớn hơn cái nhìn về vương quốc Đức Chúa Trời thì chúng ta sẽ giảm tìm kiếm Chúa, trì hoãn đến gần Ngài và trở nên thờ ơ với Đức Thánh Linh
Như vậy để tránh rơi vào vùng màu xám mất kiểm soát, chúng ta cần phải đi trên con đường tăng trưởng thuộc linh, nếu không muốn chết đi phần tâm linh, mất sự sống đời đời
(như những con chim én, mỗi khi mùa đông về, chúng phải bay từ châu âu đến châu phi, 12 ngàn cây số, liên tục, để thoát khỏi cái chết lạnh giá đến nơi cư trú ấm áp, đó là khả năng sinh tồn, không ai bảo chúng phải bay xa như vậy nhưng vì sự sống còn chúng phải thực hiện)
Cũng vậy, con đường duy nhất để Cơ đốc nhân lớn lên là bỏ qua thói quen “thức ăn loãng - dễ nuốt” vận động cơ hàm để ăn thức ăn đặc.
2. Sữa và thức ăn đặc – Lời dễ nghe và lời sửa trị
Nghĩa bóng sữa là lời dễ nghe, và thức ăn đặc chính là lời sửa trị.
Theo nghĩa đen, sữa thường dành cho trẻ nhỏ, và trẻ nhỏ thì lại sống theo bản năng nhiều hơn.
Não bộ của trẻ nhỏ chưa phát triển hoàn chỉnh, đặc biệt là vùng kiểm soát cảm xúc và lý trí. Khả năng vận động, điều khiển cơ thể cũng còn hạn chế. Bé sẽ phát triển theo từng giai đoạn nhưng bản năng sinh tồn thì đã có (đói, buồn, khó chịu – khóc) mỗi lần khóc thì người lớn sẽ đáp ứng nhu cầu, và bé bắt đầu học được cách giao tiếp bằng tiếng khóc – cười
Trẻ em biết mình là đối tượng người lớn quan tâm. Rất vui khi luôn được đáp ứng nhu cầu ngay lập tức, nếu không được đáp ứng, phản ứng sẽ xảy ra (la, hét, dãy…), để giải quyết vấn đề, người lớn buộc phải làm theo ý bạn nhỏ để ngăn chặn sự la hét của bạn. Dần dần tạo thói quen “muốn gì được đó” mà bỏ qua sự giải thích, khuyên bảo của người lớn. Hành động chỉ ra lỗi sai của trẻ nhỏ là điều cần thiết nhưng lại bị khoác vào chiếc áo “con nít mà có biết gì đâu”
Sự la hét của trẻ nhỏ sẽ không kết thúc cho đến khi bị dụ bởi món đồ chơi, hoặc thu hút bởi những điều thú vị khác. Thực tế vấn đề chưa được giải quyết, nó chỉ bị nén lại tạm thời. Khi trẻ lớn hơn, thói quen đòi hỏi này cũng lớn lên theo. Đây là con người tự nhiên - bị chi phối bởi bản năng xác thịt.
Một chút tâm lý về trẻ nhỏ cũng đủ để chúng ta liên tưởng đến hành vi của “con đỏ thuộc linh”,
- học những điều sơ học, thiếu kỹ năng, thiếu kinh nghiệm,
- không có khả năng xử lý tình huống mang tính giá trị, chỉ có thể giải quyết những vấn đề đơn giản
- chỉ thoả lòng với lời dễ nghe và khó chấp nhận với lời sửa trị.
Điều này là bước đầu của người mới quy đạo (tiếp nhận Chúa). Tuy nhiên, nếu cứ kéo dài tình trạng “thơ ấu thuộc linh”, không chịu nổ lực để bước vào sự an nghỉ (nhắm đến quê hương đời đời trên trời, qua việc gắn bó với Lời Chúa và trong sự cầu nguyện) để không bị sa ngã vì theo gương kẻ không vâng lời (4:11)
Sứ đồ Phao-lô “Khi còn là trẻ con, tôi nói như trẻ con, tôi suy nghĩ như trẻ con, tôi lý luận như trẻ con. Nhưng khi trưởng thành tôi bỏ những điều thuộc về trẻ con (I Cô-rinh-tô 13:11)
Biểu hiện “trẻ con thuộc linh” là sống trong xác thịt – ganh tị, tranh chấp, cư xử như người đời (I Cô-rinh-tô 3:1-3)
(Văn hoá phương tây - ở riêng khi 18 tuổi, # phương đông, VN nói riêng, con cái ở cùng cha mẹ đến khi cưới gả, 1 số gd vẫn tiếp tục ở chung dưới 1 mái nhà), điều thuận lợi là có thể chăm sóc nhau, nhưng bất lợi là sinh ra tính lệ thuộc, và thói quen ỷ lại trong công việc nhà.
Cơ đốc nhân ở trong nền văn hoá nào thì nếp sống cũng sẽ ảnh hưởng văn hoá đó. Với Nếp sống lệ thuộc thiếu động lực chậm chạp thờ ơ.
Đã đến lúc phải tách khỏi tính lệ thuộc -> sự chủ động
- Không mất thời gian bàn lại giáo lý sơ đẳng (6:1),
- loay hoay “móng nhà” mà không hoàn tất những phần còn lại của ngôi nhà
Nền tảng là quan trọng, nhưng chỉ là bước khởi đầu
- để tiến tới một đức tin trưởng thành, nâng cao nhận thức tâm linh
- để không “trở nên chậm hiểu” về lẽ đạo của Đức Chúa Trời
3. Thực hành – luyện tập
Kinh Thánh khẳng định - người ăn thức ăn đặc là người trưởng thành - Lớn lên trong thân thể, suy nghĩ thấu đáo, cân nhắc mọi hành động.
Người lớn về mặt xã hội là người có được sự trang bị, về khoa học xã hội nhân văn. Không ngừng học hỏi trong quá trình làm việc để có vị trí và mức lương tương xứng.
Cơ đốc nhân càng phải nâng cấp mình hơn, nhất là sự tăng trưởng về mặt thuộc linh, bởi vì chúng ta không chỉ đại diện cho gia đình, hay công ty, mà là đại diện cho vương quốc Đức Chúa Trời – đại sứ của Đấng Christ (II Cô-rinh-tô 5:20)
Người trưởng thành
- (Hê-bơ-rơ 5:14) nhờ thực hành luyện tập khả năng phân biệt điều lành và điều dữ”
- (I Phi-e-rơ 1:22-23) nhờ vâng phục chân lý, anh em đã thanh tẩy linh hồn mình để có được tình huynh đệ chân thành, hãy hết lòng yêu thương nhau tha thiết, vì anh em được tái sanh, không phải bởi hạt giống dễ hư hoại (tội lỗi), mà bởi hạt giống không hề hư hoại từ lời hằng sống, bền vững của Đức Chúa Trời.
Chúng ta có
(chúng ta đã, đang và sẽ đối xử với nhau trong gia đình, trong Hội Thánh như thế nào? Cả nam và nữ đều có giá trị như nhau trước mặt Đức Chúa Trời, sự tôn trọng cần được có cho cả nam và nữ. Chúa Jesus dạy “đừng xét đoán ai để không bị xét đoán (Ma-thi-ơ 7:1–2) Gia-cơ 4:12 “bạn là ai mà dám xét đoán người khác? Sứ đồ Phao-lô dạy (Philip 2:3) hãy xem trọng người khác hơn mình, Đừng làm gì vì lòng ích kỷ, hư vinh. Dễ lắm chúng ta sẽ thấy cái dằm trong mắt người khác mà bỏ qua cây đà trong mắt mình.
Trưởng thành trong lời Chúa không không tự nhiên mà có, không phải tin Chúa lâu năm là trưởng thành, cần có một tiến trình dài hạn diễn ra liên tục cho đến ngày cuối cùng sống trên đất này. (Hê-bơ-rơ 6:11)
Nguyên lý nước sôi (hình thức nước được đun nóng trên lửa liên tục cho đến khi đạt đến 1000C, tắt lửa nước sẽ hạ nhiệt, khi bật lửa lại, thì cả vật chứa nước và nước cần thời gian để bắt đầu làm nóng lại, cứ bật tắt đứt quãng nước sẽ không bao giờ sôi.)
Vậy, Cơ đốc nhân trưởng thành là hành động neo tâm trí mình trong lời của Chúa, áp dụng lời đó vào đời sống thực tiễn, nếu dây neo bị giãn hoặc đứt quãng, lời Chúa sẽ vơi dần theo thời gian. Hãy để Lời Chúa sẽ trở thành linh lương nuôi dưỡng ta mỗi ngày, nhờ đó sức khoẻ cũng sẽ được cải thiện.